Nhận ra là chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là tới Valentine, đầu óc mình bỗng dưng tràn đầy một màu hồng tình iu. Tình yêu cũng là một phần không thể thiếu của Sex Ed. Nên tất nhiên, mình rất rất muốn nói về nó với mọi người ^^!
Cách đây 2 năm, cũng vào tầm Valentine không khí tình iu tràn đầy, mình chọn một cuốn tiểu thuyết tình cảm cho hợp hoàn cảnh. Cuốn sách mình đọc khi ấy tên là “One Day in December” của Josie Silver.
Lauren – nhân vật chính trong truyện, luôn chắc chắn rằng tình yêu sét đánh là thứ chỉ tồn tại trong những bộ phim. Nhưng rồi, qua khung cửa sổ xe buýt phủ sương mù vào một ngày tháng mười hai đầy tuyết, cô nhìn thấy một người đàn ông mà cô biết ngay chính là “the One”, là định mệnh mà cô sẽ yêu đến cả cuộc đời. Ngay giây phút ánh mắt họ chạm nhau, có một khoảnh khắc hoàn toàn ảo diệu … và sau đó chiếc xe bus chở Lauren lăn bánh, hình ảnh chàng trai đó mờ dần qua ô cửa, nhưng đọng mãi trong tâm trí của Lauren, cho tới khi họ tình cờ gặp lại nhau và câu chuyện tình bắt đầu.
Bản thân là một người thực tế, nên sau khi đọc xong cuốn truyện tình màu hồng phấn ấy, mình, tất nhiên, vẫn một mực không tin vào tình yêu sét đánh. Cũng như Lauren thuở ban đầu, tình yêu sét đánh với mình là thứ chỉ tồn tại trong những bộ phim, và thêm cả tiểu thuyết tình cảm nữa =))
Nhưng, mình tin vào sự cảm mến sét đánh (crush at first sight).
Là sự cảm mến, chứ không phải sự hấp dẫn sét đánh, và càng không phải tình yêu.
Sự hấp dẫn sét đánh, là khi bạn gặp một ai đó lần đầu tiên, bạn bị quyến rũ bởi nhiều điều từ họ: ngoại hình, sự hài hước, sự giỏi giang, hay năng lượng toát ra từ con người đó. Thứ cảm xúc ấy mạnh mẽ đến mức bạn muốn được ở thật gần, muốn được chiếm hữu họ. Nhưng sự hấp dẫn sét đánh không kéo dài được lâu. Nhất là khi những bong bóng của sự quyến rũ ban đầu dần bị phá vỡ, thay vào đó là những sự thật mà có thể khiến bạn không còn cảm xúc như ban đầu nữa.
Tình yêu sét đánh, có người nói đó là cảm giác sâu đậm đặc biệt khi gặp một người lần đầu tiên. Cảm giác như bạn đã biết họ cả một đời. Một thứ cảm giác ấm áp, yên bình tràn đầy lồng ngực.
Nhưng, tình yêu còn là thứ tình cảm đến từ cả hai phía.
Ấy, thế nếu cả hai người đều có cảm xúc đặc biệt dành cho nhau ngay lần gặp đầu tiên, vậy thì là tình yêu sét đánh rồi còn gì nữa?
Nói về tình yêu, mình luôn nhớ một câu thoại của Monica dành cho Chandler trong Friends, khi cả hai nói về ‘định mệnh’:
“Em không tin vào khái niệm “tri kỷ”. Em không nghĩ là anh và em, chúng ta được định mệnh sắp đặt để gặp và ở bên nhau mãi mãi. Em nghĩ rằng chúng mình yêu nhau, và cả hai cùng cố gắng thật nhiều để vun đắp và gìn giữ cho mối quan hệ này được dài lâu”.
Đơn giản như vậy, sự cố gắng và yêu thương từ cả hai phía là điều duy nhất tạo nên tình yêu. Mình đồng ý với Monica về điều này 🙂
Vậy còn sự cảm mến sét đánh thì sao?
Đó là một thứ tình cảm nằm giữa sự hấp dẫn sét đánh và tình yêu.
Là khi bạn bị thu hút bởi một người từ cái nhìn đầu tiên. Bạn thích cách họ nói, thích điều họ làm. Bạn thậm chí còn thần tượng họ theo một khía cạnh nào đó. Nhưng bạn không vồ vập. Bạn âm thầm dõi theo họ từ xa. Bạn cố gắng tạo ra những sự tình cờ, những lý do để được chạm mặt. Bạn đọc đi đọc lại dòng tin nhắn vừa gửi, cố gắng giải nghĩa những phản hồi từ người đó. Bạn cố gắng tìm ra những điểm chung giữa hai người và thầm cảm thấy một niềm vui kèm hy vọng nhen nhóm…
Bạn có thể cảm mến một người trong suốt một thời gian dài. Sẽ thật tuyệt nếu họ cũng có chung một sự cảm mến tương tự dành cho bạn. Đó là sự khởi đầu cho một tình yêu mới ^^! Nhưng nếu không nhận được sự phản hồi mà bạn mong mỏi, thì cũng không sao ^^. Có thể sẽ hơi buồn một chút, nhưng bạn rồi sẽ hài lòng với những cố gắng mình đã làm, với sự cảm mến mình đã trao, và đôi khi là cả những bài học trong cuộc sống mà bạn đã nhận lại nữa 🙂
Từ bé tới giờ, mình đã từng cảm mến sét đánh với ba người :))
Người đầu tiên là năm mình 14 tuổi. Một người anh học trường chuyên khóa trên, đội trưởng đội bóng rổ. Mình gặp anh lần đầu tiên trong một giải đấu bóng rổ học sinh.
Thời đó, mình là một con bé học trường làng, luôn bị kìm kẹp trong suy nghĩ con ngoan trò giỏi là chỉ biết tập trung học hành. Anh là người đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của mình khi đó. Người gì đâu vừa học giỏi vừa chơi đỉnh.
Suốt những năm sau đó, khi bạn bè mình chọn lên cấp ba ở những trường làng quanh khu vực, mình ôm mộng vào trường chuyên, rồi làm đội trưởng đội bóng rổ nữ, rồi vào trường đại học danh tiếng top đầu, nơi anh theo học sau này.
Có thể bạn sẽ hỏi, sao từng ấy năm mà không tiếp cận anh? Thực ra là có. Cô bé 14 tuổi là mình khi đó đã dốc hết can đảm chạy tới… xin anh số điện thoại :))
Cái thời mà điện thoại di động còn là một thứ gì xa xỉ, lũ học sinh cấp 2 trường làng như mình còn lâu mới được dùng :)) Ấy thế mà mình vẫn xin anh số, rồi về khoe với mẹ với chị. Chiều hôm đó chị mình dẫn mình đi mua một chiếc sim điện thoại đầu tiên, còn cố gắng tìm số với ba con 9 cho trùng với số điện thoại của anh nữa :)) sau đó cho mình mượn điện thoại, thỉnh thoảng nhét chiếc sim vô, lại lấy hết can đảm nhắn cho anh chiếc tin nhắn làm quen.
Dù sau đó chuyện tất nhiên là không đi đến đâu, nhưng mình luôn biết ơn lần đầu tiên biết crush một ai đó như vậy. Mình bước ra khỏi vùng an toàn, và trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân 🙂
Người thứ hai mà mình crush là năm cuối đại học. Một anh chàng kém mình 4 tuổi người Lithuania, gặp nhau trong một chương trình về khởi nghiệp ở Malaysia.
Mặc dù kém mình 4 tuổi, nhưng anh chàng này đã tự kinh doanh sách online từ năm 18 tuổi, một mình xách vali đi khắp năm châu, sống theo chủ nghĩa dân du mục thời kỹ thuật số (digital nomad), và là người hướng dẫn (mentor) của mình khi đó. Lần đầu tiên gặp nhau, một sự cảm mến mạnh mẽ len lỏi dần trong tâm trí mình. Đó là một chàng trai đầy năng lượng tích cực, và có quá trời trải nghiệm, một người mà mình chỉ dám nhìn theo và âm thầm ngưỡng mộ.
Sự cảm mến đơn phương này rồi cũng không đi đến đâu. Nhưng dõi theo những gì anh chàng làm khiến mình được truyền vô vàn cảm hứng.
Ở cái ngưỡng mới ra trường xin việc, mình học được rằng kinh nghiệm đến từ sự chủ động học và làm, dù ở bất cứ độ tuổi nào. Một chàng trai 18 tuổi đã mày mò và tự mình mở ra một tiệm sách, 20 tuổi đã đi vòng quanh năm châu, tham dự những diễn đàn và hướng dẫn cho những người lớn hơn mình nhiều tuổi, nhưng vẫn tràn đầy một tâm thế được học hỏi từ những con người mới. Mình luôn thầm biết ơn vì quen và cảm mến người bạn này 🙂
Người thứ ba mình crush là cách đây 3 năm khi mới sang Anh du học. Một anh chàng người Anh có niềm yêu thích đặc biệt dành cho Việt Nam. Sự cảm mến dành cho người bạn này thực sự khó gọi tên. Nó không phải sự ngưỡng mộ, mà chỉ đơn giản là sự thu hút, một cảm giác rất nhẹ nhàng.
Hai đứa có dành thời gian nhắn tin qua lại một thời gian. Thực sự là… căng não. Bạn biết đó, khi bạn crush một ai đó, bạn cố gắng định nghĩa xem họ có đang có cùng cảm giác dành cho bạn hay không.
Sau một thời gian thì điều mình học được lần này là… sự buông bỏ.
Đó là khi bạn nghĩ rằng hai người sẽ trở thành một điều gì đó thật hay ho, thì bạn nhận ra có những dấu hiệu của việc… lệch tần sóng. Và thế là sự cảm mến hai chiều này dần dần cũng không chuyển hóa được thành một thứ gì đó gọi là tình yêu…
Mình rất thích khái niệm Crush At First Sight.
Việc thích một ai đó thực sự không chỉ mang lại những cảm xúc hồi hộp, xốn xang, mà còn cả những bài học rút ra để hiểu và trở thành một phiên bản hoàn thiện hơn của bản thân mình nữa ^^.
Còn bạn, bạn đã có trải nghiệm nào về sự cảm mến sét đánh này không?
Hoặc nếu bạn có trải nghiệm về tình yêu sét đánh, thì hãy chia sẻ cho mình biết cảm giác với nhé ^^!
Cám ơn bạn đã đọc tới những dòng cuối cùng này ^^!
Mãi yêu <3
1 Comment
Add Yours →Giờ em mới biết đến khái niệm Crush At First Sight luôn á ^^ Dù từ nhỏ đến giờ cũng nhiều lần cảm mến, say nắng nhiều người rồi, nhưng không biết gọi “đó” là gì, và cũng biết cái “đó” có thật không nữa ^^ Nhờ cái khái niệm Crush At First Sight mà em hiểu bản thân mình hơn á. Cảm ơn chị kkkkkk ^^